“H. dậy sớm ăn
sáng đi học mau con?” – “Hic, mới 5 giờ sáng thôi bố à. Cho con ngủ thêm 1 lát
nữa đi.”
“Bố đã bảo rồi
mà, biết sáng đi học thì tối qua đừng có xem phim muộn như vậy
chứ!”

Người xưa nói
“Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”, nhưng liệu đây có phải là sự giống nhau của
không ít em bé Việt Nam mà từ nhỏ đã được bao bọc bởi bố mẹ? Cuộc sống của bạn
phụ thuộc vào sự lựa chọn của người khác, từ việc bạn phải ăn gì vào bữa sáng
cho đến câu chuyện trọng đại như “bố mẹ đã làm mối cho con rồi!” :P Đừng lảng
tránh nó, điều tôi nói ở đây là sự thật và nó cũng xuất phát từ chính cuộc sống
của tác giả. Tôi hoàn toàn không phủ nhận sạch trơn công lao của gia đình, sự
nuôi dưỡng, dìu dắt của bố mẹ đối với sự trưởng thành một con người. Ở đây, tôi
chỉ muốn nhấn mạnh thêm đến sự tự chủ, làm chủ cũng như trách nhiệm của mỗi cá
nhân trong cuộc đời của chính
mình.
Thử tưởng tượng
xem, hàng năm có bao nhiêu sinh viên chọn trường hay thi đại học theo sự quyết
định của bố mẹ, ở Việt Nam nói riêng và trên thế giới nói chung? Sự chán nản
trên giảng đường đại học xuất phát từ một trái tim thiếu ngọn lửa đam mê, bởi
đơn giản thôi bạn học cho bố mẹ chứ đâu phải cho mình. Bạn muốn trở thành một nữ
nhà báo năng động, thông minh; nhưng mà…”con ơi, nghề báo vất vả lắm, phải đi
đây đi đó nhiều, cuộc sống bấp bênh; hay con đi học sư phạm rồi sau này ra
trường bố xin cho một công việc ổn định”. Mỗi ngày một ít, suy nghĩ của bố mẹ đè
nặng lên suy nghĩ của bạn, bạn quyết định “vứt bỏ đam mê” của mình để SỐNG CHO
BỐ MẸ, chấp nhận buông xuôi, để mỗi ngày trôi đi trong nhạt nhòa và vô
vị.
Tôi hỏi – “Bạn
thích điều gì nhất?”. Đừng trả lời giống như một cái máy, “xem phim, nghe nhạc,
shopping…” chỉ là công cụ để giải trí, xả stress chứ không phải là đam mê mà bạn
sẽ dành cả cuộc đời mình để theo đuổi. Hãy dành cả trái tim và khối óc của mình
để tìm kiếm nó và đừng bao giờ bỏ cuộc. cái giá của việc theo đuổi đam mê khá
đắt, có thể bạn sẽ mất rất nhiều công sức, đôi khi cảm thấy mệt mỏi, khó khăn
nhưng nếu kiên trì thì bạn sẽ có được tất cả, điều đó hoàn toàn xứng
đáng.
Hơn nữa, cũng chỉ
có chính bạn mới hiểu được bạn đang nghĩ gì và muốn gì. Bố mẹ hay gia đình mà
tôi đưa ra ở đây cũng là một trong những ví dụ điển hình mà con người, nhất là
giới trẻ đã, đang và sẽ gặp phải trên hành trình tìm kiếm đam mê và cuộc sống mà
họ theo đuổi. Cách đơn giản nhất để không bị lệ thuộc tức là TỰ DO TRONG SUY
NGHĨ. Điều đó nghĩa là sao? Bạn đã từng nghe đến hội chứng Stockholm của những nạn nhân bắt
cóc lâu ngày phải đấu tranh với những suy nghĩ
trái ngược về việc có nên trốn thoát khỏi tay những kẻ họ vừa căm ghét, vừa có
những tình cảm quý mến qua quá trình tiếp xúc lâu ngày hay không? Điều đó có nghĩa là bạn hoàn toàn có thể làm
thay đổi suy nghĩ của những người xung quanh theo ý muốn của mình, nhưng trước
hết phải thay đổi chính mình
đã!
Hãy nhìn vào gương và nói “tao yêu mày lắm”.
Nghe có vẻ điên rồ nhỉ? Nhưng đừng nghĩ nó là đùa bởi chỉ khi bạn yêu bản thân
mình, bạn mới chịu suy nghĩ để tìm kiếm đam mê và hướng đến con người, cuộc sống
mà chính bạn mơ ước.

Bạn là MỘT, là RIÊNG, là DUY NHẤT. Và “thời
gian của bạn là giới hạn, vì thế đừng mất công để sống cuộc đời của một kẻ
khác!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét